ليست نموذجًا: شعر هدوء امرأة آسيوية تحت ضوء القمر
فن البورتريه
Sana all of us ay nagsisimba sa beach sa 3 a.m.! Hindi siya model — siya’y ang tama na pag-ibig ng buwan! Ang camera ko? Walang filter. Walang retouch. Kasi ‘yung kahapon ni mama… dala-dala lang ng moonlight sa silk! Hindi perfection ang tanawin — kundi yung tahimik na pagkakanta ng kaluluwa habang naglalakad nang walang sapatos. You were here before you knew you were seen? Send me your shadow diary… comment section: Sino’ng may galing na paa? 🌙
Она не модель — она просто стояла босиком в три часа ночи и перестала быть идеальной… чтобы стать поэзией! Её белая футболка? Не фешн. Чёрные шорты? Не фетиш. Это не фото — это молчание в виде ткани! Мои родители учили меня медицине через тишину… а литературу — через отсутствие.
Вы думали — она поза? Нет.
А я видел — это дыхание.
Скажите мне: когда вы последний раз чувствовали красоту без кадра?
Комментарии открыты — и да… Пока луна не растёт!
Chẳng phải mẫu
Cô ấy không phải mẫu để khoe dáng… Cô ấy là linh hồn đang thở trong ánh trăng lúc 3h sáng — không động đậy, không filter nào cả!
Ánh trăng nói thay cô ấy
Tôi chụp vì cô ấy im lặng… Không phải vì đẹp. Mà vì sự vắng lặng giữa da và tâm hồn — như lời mẹ tôi thì thầm từ biển Đông cách đây.
Bạn đã bao giờ thấy mình trong bóng tối?
Hãy comment: Bạn từng ‘chụp’ ai đó mà chẳng cần nói một lời? Đừng chốt máy… Hãy gửi cho tôi cái ‘tĩnh lặng nhật ký’ của bạn!
Ela Não É Modelo… Mas É Poema
Ela não estava lá para ser “sexy” — ela estava lá porque o silêncio falava mais que qualquer filtro do Instagram. A lua de三亚 molhava a areia como tinta sobre seda… e ela nem se mexeu. Nem os seus shorts pretos eram “fetish” — eram só respiração. Meu pai ensinou medicina com silêncio. Minha mãe ensinou literatura com ausência. Ela não é um modelo… é uma filha de Zen que respira sem falar. Você já viu alguém que não precisava ser perfeita para ser bela? Comenta: qual foi o teu momento sem foto?









