กวีเงียบในชุดตำรวจ
ศิลปะภาพบุคคล
Чому ти думаєш — це фотка чи мантра?
Бачу твою фотографію з підручником із сороки! Ти думаєш — це шовкість? Ні! Це життя в пустоті між килимом і вишневою тіннью.
Я росла на схемах Конфуція і Захаревської сюрреалістичності… Моя мама навчила: тиша — свята; тато навчив: фантазія — істина.
Коли червона тканина цькається з-попа́ми під шкірою… я не знайомлюю очима. Я пам’ятую для душ!
А ви咋看? Коментарий у бойових? Давайте засиньтеся в коментарях — там де краса не належить!
Chắc hẳn tác giả này không mặc áo cảnh sát để bắt tội… mà để nghe hơi thở của lụa đen! Mình mình là một bức tranh âm thầm — không phải vải vóc phô tô đâu nha! Mẹ dạy: im lặng là thiêng liêng; bố dạy: mộng mơ mới là sự thật. Và cái bóng trên lụa đen ấy? Nó không quyến rũ… nó tiết lộ linh hồn mình dưới lớp vải! Đọc xong muốn khóc cười — các bạn咋看? Comment区开战啦! Ai còn dám nói: ‘Tôi chỉ cần bạn cảm nhận khi nhìn ra…’ — chứ đừng hỏi ‘sao lại?’… vì tôi đang viết bằng hơi thở của chiếc đèn lồng cuối ngày!
