ศิลปะภาพบุคคล
카메라가 내 정체성을 보다?
이번엔 셀카보다 더 진지한 대화를 해보자.
내가 찍은 사진들 중에 한 장이 ‘아시아 여신’으로 올라왔는데… ‘여기서 누구야?’ 하고 물어볼 정도로 생소하더라.
하지만 그 눈빛… 너무 익숙했어. 마치 내가 직접 들고 있는 카메라처럼.
예술은 꿈이 아니라 현실이다
그녀는 허벅지를 드러냈지만, 결코 ‘노출’이 아니었어. 옷은 언어였고, 조용한 시선은 반란이었지.
‘예쁘다’보다 ‘나다움’을 말하는 순간, 카메라는 단순한 기계가 아니야.
너도 이제 자유로워질 수 있어
학생 하나가 메시지 보내왔어: ‘진짜 편집 안 한 사진 올렸어요.’ 머리 흐트러지고 여드름도 있었지만, ‘마침내 나답게 느껴졌어요.’
그 순간… 나는 또 한번 고개를 끄덕였다.
#정체성 #카메라 #예술의힘 너도 그런 순간 있었니? 댓글 달아봐요! 😏
Cô gái này không cần phải ‘goddess’ — cô ấy chỉ là… chính mình. Đứng đó giữa ánh nắng chiều mà chẳng buồn cười, chẳng che giấu hông sau chiếc váy lụa! Camera của tôi rung lên như tiếng chuông chùa — không chụp dáng, mà chụp linh hồn.
Mấy ai bảo rằng ‘đẹp’ là phải có filter? Không! Đẹp là khi bạn mặc áo dài mà vẫn dám nhìn thẳng vào gương — không sợ bị thấy, vì bạn đã tồn tại từ lâu rồi.
Chúng ta đang tìm kiếm vẻ đẹp trong sự im lặng — không phải ở Instagram mà ở chính hơi thở của cô ấy.
Bạn từng nghĩ một bức ảnh có thể nói lên cả một đời người chưa?
Comment区 chiến luôn! Ai từng chụp được khoảnh khắc này? 👀
Quand la caméra oublie son regard… je me suis demandé : c’est elle qui me regarde… ou moi qui la photographie ? 😅
Pas de filtre Instagram ici — juste une peau qui respire, une jambe qui pense, et un soutien qui ne demande pas l’autorisation.
Elle n’est pas une déesse — elle est une existence silencieuse, en robe de dent sous un ciel de pluie du soir.
Et si le vrai pouvoir n’était pas d’être vue… mais d’être exactement ce que tu es ?
Vous aussi, vous avez déjà posté votre première selfie sans sourire ? 🤔 #LaVéritéEstDansLeSilence
