Kapag Bumababa ang Mata
Sining ng Portrait
She didn’t pose… she just existed.
I saw her in Tokyo at 8 p.m.—no likes, no shares, just breath between shadows.
My mom (the Chinese herbalist) told me beauty isn’t loud—it’s the silence after the shutter closes.
This isn’t a model shoot. It’s a soul leaving the frame.
You ever take a photo of someone who doesn’t know they’re whole? Comment section: drop your eyes… and tell me what you felt when the light vanished.
এই ছবিটা দেখে মনে হলো—এইটা কি ‘পোজ’-এর ফটোগ্রাফি? না! এটা ‘শ্বাস’-এর ফটোগ্রাফি।
ডাকার 8টা রাতের ‘ব্ল্যাক সিল্ক’-এর ‘শ্যাডো’-এর ‘সিলেন্স’…
কথা—‘মেকআপ’-এর ‘পোজ’-এর ‘লাইকস’-এর ‘শেয়ারস’,
কিন্তু— ‘ভাইয়াম’-এ ‘ছবি’ ‘চোখ নিচিয়ে দিয়েছে!’
আপনি?!
যদি ‘শ্বাস’ও ‘পড়ত’…
তবেই ‘লাইক’ও ‘শেয়ার’ও…
comment section-e ‘ফটোগ্রাফি’ অন মধ হল্!
Mắt mắt là cả một nghệ thuật! Cô ấy không cười… mà chỉ đứng đó như bóng tối nuốt hết ánh sáng thành phố. Một ly cà phê bay hơi bên cửa sổ — không phải để uống, mà để thở! Cái áo lụa mỏng kẹo lại như mực khô trên vỉa hè… Không có make-up? Đúng rồi! Không cần posed — vì sự hiện diện của cô ấy đã đủ làm cả khu phố lặng im trong 8h tối. Bạn có bao giờ nhìn ai đó mà chẳng cần nhìn vào lens? Họ đang… surrender với yên lặng vậy sao? Comment区 chiến đấu chưa?!









