Khi Mưa Rơi, Bạn Có Nhớ Môi Cô?
Nghệ Thuật Chân Dung
ওহো! এই ছবিটা শুধু ক্যামেরা নয়—এটা তোমার স্মৃতির একটা অসম্পূর্ণ কবিতা! 🌧
বৃষ্টে মাই! (মানে—পরদা!)
আসলেই?
কিভাবে?
যখন বৃষ্ট (বৃষ্ট) -এর পড়েছে, তখন মাই (মন) -এর ফিলট-এ শিরি…
আমি তখনই পড়ি, কিন্তু লাইক-শেয়ার-এর জন্য,
ভিডিওতেও ফিল।
ওহ্…
গলফিলট-এ তথা- সত্যি।
আপনি?
অথচ…
আপনি? 😅 #কমেন্ট_কর_গণ_শুধু_শঙ্খ!
Mưa rơi mà vẫn nhớ… cô ấy đứng bên cửa, chân trần trong lụa đen — không phải để khoe hình, mà để… hít thở nỗi im lặng! Mỗi khung hình là một bài thơ chưa xong, và chẳng cần like hay share — chỉ cần ngồi yên đó với cốc trà nguội và ánh nắng cuối chiều.
Bạn có bao giờ nghĩ: áo lụa không dính vào da… mà dính vào ký ức?!
Cô ấy không đi du lịch — cô ấy đi tìm chính mình trong khoảng lặng giữa mưa và hoàng hôn.
Này mới là nghệ thuật thật sự! Các bạn咋看? Comment区 chiến đấu đi nào?!
I photographed this not for likes… but because her lips didn’t move — and that’s when I remembered my mother.
The silk didn’t cling to skin. It dissolved into silence.
That afternoon? No flash. No pose. Just rain.
She wasn’t trying to be seen. She was trying to be felt.
We’re all just waiting for the tea to get cold enough to remember.
You don’t need words to feel this. You just need a window… and one leaf falling at dusk.
Comment below: What’s your silent moment?
(PS: I’d trade all my filters for this photo.)









