肖像藝術
Im lặng mà thế giới nín thở
Cô này không cười… nhưng cả thế giới đứng lại hít thở! Mình là thợ chụp ảnh chứ không phải model — mình chụp vì sự im lặng nó nói to hơn lời. Áo dài đen chảy như mực trên giấy, mưa rơi chậm rãi ở sân chùa Hà Nội — nơi ánh sáng ngả như tro trên lụa.
Chụp để thiền
Không phải dùng máy ảnh… mà dùng hơi thở. Mỗi tiếng ‘click’ là một lần nhập – xuất khí giữa bóng tối và sự tĩnh lặng.
Bạn咋看?
Có ai từng thấy một nụ cười trong im lặng? Comment区开战啦 — ai cũng muốn được yên lặng… nhưng vẫn muốn cười thật to!
Она не улыбается? А я думал — это селфи в СПб! 🤭 Всё это — тишина между тенями и чайным парком под Киото: она не позирует для лайка… она просто дышит в тени и не улыбается, а мир затаил дыхание! Кто ещё снимает молчание? Только я — с МФТИ в СПб и кружкой из барх-фотографии! Вы咋看? Комментарий уже взорвался — но мы всё ещё ждём… пока свет не оседает на шелке после дождя.
#Тишина #Неулыбается #ЗатайлДыхание
Sie lacht nicht — und das ist genau der Punkt.
Als Fotograf mit chinesisch-deutscher Seele: Ich hab’ sie fotografiert, ohne zu provozieren — weil Stille ein Lauter als Worte spricht.
Ihre schwarze Seide fließt wie Tinte auf Papier: kein Show, kein Clickbait — nur eine Atempause zwischen zwei Kulturen.
Die Welt hält den Atem — und wir? Wir scrolLEN weiter… und fragen uns: Warum lächelt sie nicht? Weil sie wirklich existiert.
Kommentar? 👇 Gib mir einen Tee… und dann sag’s mir.
Вона не посміхається — але всі ми зупинилися
Ця фотографія не продає емоції… вона їх просто вдихає. У моїй тихій двори позаду Киото, коли чай повільно остигає на бархатній шовці — вона не модель. Вона — момент між диханням і тишшю.
Чорна шовка не сяє блеском — вона шепче́ з повагою.
Я бачив її тиху без уривання… Але це було як перший промен ранку — і світ затримав подих.
Ви咋看? Чи це портрет чи функція? Коментарий запитаний!









